[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Hừ! Dám không nhìn đến cô à? Vậy thì từ đây cho đến cuối giờ, Tiểu Phong cô nhất định cũng không thèm quan tâm đến anh nữa.
  • Nhưng mà… Nếu như vậy thì cô chẳng có được điểm chuyên cần.
  • Haizzz… Tiểu Phong hít sâu một hơi, cố đè nén xuống những cảm xúc vẫn đang trào dâng trong lòng. Bây giờ cô vẫn đang nằm trong tay của tên Lý Ngân kia, nếu như làm bừa chắc chắn sẽ không thể nào có thể hưởng được trái ngọt.
  • Thôi vậy… Cô nhịn! Xem như lần này cô nhường anh một bước, những năm tháng sau này cô không thể chống đối với anh được nữa.
  • Chỉ vừa mới nghĩ đến thôi, Tiểu Phong đã cảm thấy mình đang tụt dốc tinh thần một cách không phanh.
  • Nhưng mà… Nói đi thì cũng phải nói lại, cô và anh chỉ là mối quan hệ giữa ân nhân và người chịu ơn mà thôi, làm gì có phải một mối quan hệ nào sâu xa hơn nữa thì việc ở trước mặt người khác anh không ngó ngàng gì đến cô cũng chẳng thể nào nói gì anh được.
  • Thêm nữa, người chịu ơn lại là cô chứ không phải Lý Ngân mà. Tiểu Phong biết mình khó chịu với hành động của Lý Ngân chắc chắn không phải là một việc làm hay suy nghĩ đúng đắn, thế nhưng Tiểu Phong hết cách rồi. Cô cũng không hiểu vì sao trái tim cô lại tự mình sản sinh ra một cơ chế không vui như thế khi nhìn thấy Lý Ngân giả vờ không quen biết cô, cứ như họ là hai người xa lạ vậy? Mặc dù… Hình như đấy chính là sự thật…
  • Nhân lúc cô vẫn còn đang bực dọc, mang theo tâm trạng không vui ấy mà vẽ vẽ lên bàn bằng tay với những hình ảnh kì lạ, không thể nào lý giải rồi lại phùng mang trợn má, phồng miệng mà manh nha ý định nằm xuống bàn thì bên cạnh cô chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một người nữa. Cô không biết bạn nữ này, cho dù là ở lớp đại cương đông người nhưng chỉ cần vừa nhìn qua Tiểu Phong cũng có thể nhớ được hết những khuôn mặt xung quanh mình. Cô dám dùng cả sinh mệnh của mình để chắc bạn nữ này không phải là người của khoa cô.
  • Bạn ấy đột nhiên lại đứng phắt dậy, dùng giọng nói ngọt lịm của mình, tự tin hướng về phía của Lý Ngân một cách trực diện, toàn bộ khung cảnh xung quanh anh đều nằm gọn trong tầm mắt anh, kể cả cô gái vừa đứng dậy cũng nằm thẳng trong đôi mắt của anh.
  • Không hiểu vì sao, giờ phút này Tiểu Phong lại cảm thấy mái tóc vàng của người đó bất ngờ trở nên rối mắt vô cùng, lại chẳng có một chút gì gọi là hương vị xinh đẹp? Vì sao ư? Đơn giản vì đó là cảm xúc mà thôi.
  • Bên tai Tiểu Phong lại một lần nữa vang lên một giọng nói trong trẻo ngọt như mía lùi ấy, không cần liếc nhìn qua thì Tiểu Phong cũng có thể biết được người đang nói chuyện là ai. Cô thề, đó tuyệt đối chính là một thứ âm thanh đáng sợ và khó nghe nhất mà cô được nghe từ khi bước vào thế giới của loài người cho đến bây giờ.
  • Bạn học
    Bạn học
    “Xin chào thầy ạ, em là Chu Mẫn, sinh viên khoa Báo chí ạ. Hôm nay em muốn hỏi thầy một câu có được không ạ?”
  • Lý Ngân từ nãy đến giờ vẫn giữ một tư thế trang nghiêm, hệt như những người trong quân đội mà Tiểu Phong thường nhìn thấy trên tivi.
  • Anh nghe thấy câu hỏi của Chu Mẫn liền lập tức dừng đi động tác của mình, đạo mạo đáp:
  • Lý Ngân
    Lý Ngân
    “Được, hôm nay là buổi đầu tiên, các bạn có gì thắc mắc về tôi thì cứ việc hỏi, tôi chắc chắn sẽ giải đáp, à mà… Nếu thuộc phạm vi hiểu biết của tôi nhé, bằng không thì tôi cũng lực bất tòng tâm.”
  • Tiểu Phong ngồi ngay bên cạnh nên không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Mẫn, chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng của cô ấy đang cong lên:
  • Bạn học
    Bạn học
    “Thầy Lâm, không biết thầy đã có bạn gái hay vợ gì chưa ạ?”
  • Tiểu Phong cũng chẳng biết là vô tình hay cố ý mà cố tình đưa mắt nhìn sang anh, dùng hết sự tập trung của mình đặt trên người của Lý Ngân. Nói thật lòng... Cô cũng có một chút gì đó gọi là trông chờ câu trả lời của anh. Đó là một trong những điều mà cô không thể lý giải được từ khi bắt đầu gặp và tiếp xúc với Lý Ngân, tuy rằng chẳng hiểu vì sao đầu của cô lại có những suy nghĩ chẳng giống ai như thế, thế nhưng Tiểu Phong biết nơi sâu thẳm tâm hồn mình, những bông hoa anh đào đang dần hé nụ, chờ đợi một cơn mưa rào vội qua để tưới mát tâm hồn mình.
  • Lý Ngân đứng trên bục, lời của Chu Mẫn vừa mới dứt thì anh đã nhã nhặn đáp lại lời của cô ấy:
  • Lý Ngân
    Lý Ngân
    “Xin lỗi, đây không thuộc tầm kiểm soát của tôi rồi.”
  • Hai mắt Chu Mẫn cụp xuống như vừa đánh mất thứ gì đó. Tiểu Phong thấy thế liền nhìn xem thử thì phát hiện biểu cảm này chẳng những có trên mặt của Chu Mẫn mà trái lại còn là tâm trạng chung của những cô cậu tuổi đời vẫn còn mơ mộng mà.
  • Đột nhiên, giữa không khí đang trầm lắng đến mức đáng sợ lại Lý Ngân mạnh mẽ quay sang Chu Mẫn, đáp lại cô bằng một giọng điệu nhã nhặn nhưng xa cách.
  • Lý Ngân
    Lý Ngân
    "Thế nhưng, hôm nay cứ xem như là tôi phá lệ một lần vậy. Tôi vẫn còn chưa có bạn gái cơ, làm gì có chuyện có được vợ rồi chứ."
  • Một tiếng động dù rất khẽ cũng đã bật ra khỏi miệng các cô gái trẻ như tiếp thêm động lực để các cô "chuyên tâm học hành".
  • Chẳng ai để ý vào thời điểm nói ra những lời này, toàn bộ sự chú ý của Lý Ngân chỉ dồn về phía của Tiểu Phong. Cứ như... Cứ như câu nói này là nói cho cô gái đang ngồi ở đấy nghe thấy vậy.
  • Tiểu Phong giật thót tim, quay sang thì thầm nói nhỏ với Thừa n:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Bạn gái là như thế nào vậy?”
  • Cô gái bên cạnh vẫn còn đang chăm chú nhìn vào Lý Ngân đang đứng giữa nhà, vừa nghe thấy giọng nói và câu hỏi đầy ngớ ngẩn của Tiểu Phong liền quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy “bất lực”.
  • Thừa n hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén nỗi bực dọc vào bên trong con người mình:
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Tiểu Phong, cậu đang đùa với tớ có đúng như vậy không?”
  • Cô không tin ở miền quê đó của Tiểu Phong đến cả hai từ “bạn gái” cũng không có. Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này được chứ? Hừ, cô biết rất rõ Tiểu Phong không rành rọt những thứ có ở thời điểm hiện đại này, thế nhưng cũng đâu đến mức như lạc khỏi thế giới loài người như thế kia được cơ chứ?
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Đùa gì chứ?”
  • Tiểu Phong nghiêng đầu, nhìn trực diện vào đáy mắt của Thừa n cho đến khi cô ấy nhìn thấy bên trong đáy mắt của Tiểu Phong đến một tia trêu chọc người khác cũng không có nên đành ngậm ngùi cụp mi mắt xuống.
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Rõ ràng tớ vừa mới khen cậu có tiến bộ không bao lâu thì bây giờ lại quay về với trạng thái cũ một lần nữa rồi. Hừm, thật là!”
  • Thừa n phàn nàn.
  • Tiểu Phong nghe cô nói xong, không dám lớn tiếng cười nên đành nén ngược vào trong khiến khuôn mặt trở nên nhăn nhó khó coi vô cùng:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Tớ đùa với cậu thôi, không phải cậu nghĩ tớ không hiểu thật đấy chứ?”
  • Thừa n trừng mắt đáp lại cô:
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Cậu dám!”
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Sao tớ lại không dám được chứ? Nhìn xem khuôn mặt của cậu kìa, nhăn nhó đến khó coi luôn!”
  • Tiểu Phong cố tình kề sát vào người của Thừa n, nói với cô mấy lời này.
  • Tâm tình vốn đang rất vui vì được nhìn ngắm một “cực phẩm” như thầy Lâm của Thừa n ấy vậy mà liền có thể bị Tiểu Phong phá vỡ đầy thương tiếc đến mức không còn bất kì một thứ gì hết.
  • Cô giả vờ nghiêng người về hướng ngược lại, cố tình làm ra vẻ giận dỗi, không thèm quan tâm đến lời của Tiểu Phong nói một chút nào.
  • Tiểu Phong đang cao hứng, vừa nhìn thấy biểu hiện này của Thừa n liền ra vẻ trầm tư, không nói thêm nữa. Một tay Tiểu Phong ấn xuống bàn, vẽ vẽ gì đó không thấy được hình dạng hoàn chỉnh, một tay của cô lại chống cằm, ánh mắt đầy ảm đạm. Giọng nói phát ra vẫn không được rõ ràng cho lắm vì đang phải cố tình kìm nén giọng nói của mình đến mức thấp nhất.
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Tớ có hai suất xem phim nhưng tiếc là chỉ có một người mà thôi, bây giờ còn dư một vé, phải làm sao đây nhỉ?”
  • Thừa n vẫn giữ trạng thái như bình thường, cố trưng ra khuôn mặt không mấy thiện cảm khi nói chuyện với Tiểu Phong, hờ hững hỏi:
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Là phim gì?”
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “The Moon!”
  • Tiểu Phong đáp lại một cách nhanh chóng, chẳng những thế còn liếc mắt nhìn sang biểu hiện của Thừa n để xem thử. Đúng như Tiểu Phong đã dự đoán, Thừa n vừa nghe đến hai chữ này liền thay đổi thái độ, mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô, lại còn lấp lánh như bầu trời đêm.
  • Thời Ân
    Thời Ân
    “Thôi vậy, tớ quyết định tha lỗi cho cậu mà chịu thiệt đi cùng cậu một lần vậy.”
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Tớ biết ngay mà! Cậu chắc chắn sẽ thích, cậu có biết lần này tớ đã tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể giành giật được hay không?”
  • Tiểu Phong hơi nghiêng người về phía Thừa n.
  • “The Moon” là một trong những bộ phim mà Thừa n thích nhất, chỉ mới ra rạp những ngày gần đây thôi nhưng đã hút vé vô cùng, rất khó để có thể mua được vé. Mà nguyên nhân Thừa n thích bộ phim này cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua trong đấy còn có sự phối hợp của diễn viên mà cô thần tượng.
  • Lần trước bởi vì đến trễ mới hơn hai phút mà mất vé, điều này cũng khiến cho Thừa n mặt ủ mày chau, buồn chán đến tận mấy ngày liền. Mà lần này để lấy được vé, Tiểu Phong cũng phải “trầy vi tróc vảy”, thậm chí còn phải dùng một số “thủ thuật” nhỏ mới có thể giành giật được hai tấm vé trên tay cô.
  • Mà không hay, một màn chị em “tình thương mến thương” này của Tiểu Phong lại chẳng may nằm trọn vào trong đôi mắt của một người nào đó, anh nhíu mày lại thật chặt, đến cả động tác đang đưa tay lên bảng cũng ngừng lại, quay xuống cả lớp rồi đảo mắt một vòng, hệt như ánh mắt của tử thần khi nhìn vào một ai đó với ý định sẽ bắt mất hồn phách của họ hoặc chính là khi mang đến cho họ những điều xấu xa nhất.
  • Thừa n vừa định đáp lại Tiểu Phong thì bỗng phát hiện có điều gì đó không đúng cho lắm, cô cũng lén ngẩng đầu, nhìn xung quanh mình một lượt mới chợt nhận ra một vài điều gì đó không ổn cho lắm. Ừm… thì chính là cũng không hiểu vì sao mà đột nhiên không khí lớp lại rơi vào khoảng chân không như thế, dường như tất cả vừa có một trận cuồng phong lướt qua, chỉ còn lại là những mất mát đau thương.
  • Không đúng! Một lớp học hơn ba trăm người như thế lại chẳng thể nào có chuyện im lặng đến vậy được có đúng không?
  • Chắc chắn có vấn đề mà.
  • Quả thật, chỉ chưa đến ba giây sau thì giọng nói tuyên án đầy đanh thép cuối cùng cũng chịu cất lên đầy ngang ngược và đáng sợ như tiếng vọng về từ địa ngục.
  • Tiểu Phong nhìn anh, mồ hôi lạnh bất giác đổ ra, cả người đến một chút sức tàn cũng không còn có nữa.
  • Lý Ngân
    Lý Ngân
    “Em nữ bàn thứ tư, ở vị trí thứ hai từ ngoài đếm vào, có thể nào đứng dậy trả lời giúp tôi câu hỏi này có được hay không?”
  • Tiểu Phong như bị ai đó bắt lấy thóp, sợ đến mức run cả tay chân. Chết rồi!
  • Tuy vậy, cô vẫn mong rằng mình chỉ nghe nhầm mà thôi, bởi vì ở đây có tận mấy dãy bàn cơ mà.
  • Mặt mày của Lý Ngân đột nhiên biến sắc, từng lời nói phát ra lạnh lẽo vô cùng.
  • Lý Ngân
    Lý Ngân
    “Tôi đang nói em đấy! Chính là em nữ mặc áo khoác màu xanh ấy.”
  • Nụ cười và tâm trạng mới vừa buông xuống của Tiểu Phong cuối cùng cũng như bị ai đó tác động vào, đầu cô cũng kêu lên “oang oang”. Rõ ràng cô cũng muốn xem như không nghe thấy gì cả, là anh ấy đang lừa cô mà thôi. Chỉ là… Nụ cười cô cứng đờ trên môi, dừng lại ở mỗi chỗ khiến cô không có cách nào có thể lấy lại được tâm trạng.
  • Nhưng vẫn còn một chút hi vọng cuối cùng mà, mặc dù nói Lý Ngân thật sự đang nhìn vào cô nhưng cũng đâu có nghĩa rằng người đang được anh ấy đề cập đến chính là cô đâu chứ.
  • Lấy hết can đảm, Tiểu Phong dùng khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc của mình để hỏi anh:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Thầy đang nói ai vậy ạ? Chắc không phải là em đâu chứ nhỉ…”
  • Mà Lý Ngân cũng rất dứt khoát, đáp lại Tiểu Phong:
  • Lý Ngân
    Lý Ngân
    “Là em đấy, tôi gọi em đứng lên trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi. Có được hay không?”
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Được ạ… Nhưng mà… Thầy vừa hỏi gì ạ?”
  • Không hiểu vì sao Tiểu Phong vừa nói xong mới phát hiện bản thân mình quá ngốc nghếch rồi, như thế chẳng khác nào bảo với anh ấy rằng cô đang mất tập trung rồi hay sao?
  • Lý Ngân là một người rất nguyên tắc, chuyện này ai ai cũng có thể biết rõ. Chỉ có mỗi Tiểu Phong là chưa từng lãnh ngộ qua sự vô tình của anh mới thật sự cho rằng Lý Ngân dễ chịu giống như khoảng thời gian vẫn còn ở lại bệnh viện với cô. Ừm có một câu nói gì nhỉ? Cô không nhớ rõ câu nói đó nhưng đại ý chính là: Lòng dạ của con người tại sao lại có thể thay đổi đến mức nhanh chóng mặt như thế?
14
Chương 69